Những người chọn “bạn chung giường” thường là lao động trẻ, sinh viên mới tốt nghiệp thường Họ đang phải đối mặt với tỷ lệ thất nghiệp cao và bất ổn tài chính. Bạn có thể dễ dàng thấy nhiều bài đăng tìm “bạn cùng giường” trên các nền tảng mạng xã hội Trung Quốc.
Trong một báo cáo hồi tháng 6 vừa qua về sinh viên mới tốt nghiệp trên 2 trang cho thuê bất động sản 58.com và Anjuke, hơn 80% thanh niên cho biết họ muốn tiền thuê nhà chiếm dưới 30% số tiền lương.
Đối với một sinh viên mới tốt nghiệp có mức lương trung bình hàng tháng khoảng 10.000 nhân dân tệ (gần 33 triệu đồng), điều này có nghĩa là họ sẽ chi khoảng 11 triệu đồng cho tiền thuê nhà - một mức chi phí rất khó để thuê một căn hộ tiện nghi, thuận tiện để đi làm.
Trong khi đó, theo Cục Thống kê quốc gia Trung Quốc, tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên đang ở mức cao kỷ lục - 21,3% trong tháng 6.
Đây là lý do tại sao rất nhiều người chuyển sang biện pháp “ngủ chung giường” - những người chỉ đến với nhau vì nhu cầu tài chính.
Xiaosha và Menghan là một cặp đôi như thế.
Hồi tháng 10/2022, Xiaosha chuyển đến Bắc Kinh sau khi bị cho nghỉ việc ở Thượng Hải và trải qua 3 tháng thất nghiệp.
Cô kiếm được một công việc ở công ty internet gần khu vực Xisanqi, nơi nổi tiếng với giá thuê nhà cao.
Tuy nhiên, sau 3 năm xảy ra đại dịch dẫn đến việc sa thải nhân viên mà không được bồi thường, Xiaosha đã nhận ra tầm quan trọng của việc tiết kiệm tiền và đặt mục tiêu chỉ thuê nhà ở mức 2.000 nhân dân tệ (6,5 triệu đồng) mỗi tháng.
Theo khảo sát của phóng viên tờ SCMP, ở Xisanqi, những căn phòng rẻ nhất, thậm chí dưới 10m2 cũng có giá thuê vượt quá ngân sách của cô.
“Tôi có thể chi 3.000 nhân dân tệ để thuê nhà. Nhưng tại sao tôi phải đưa số tiền đó cho chủ nhà? Tại sao tôi lại phải giúp họ trả hết tiền thế chấp?” - Xiaosha đặt câu hỏi.
“Mặc dù khá tằn tiện nhưng tôi là kiểu người có thể dễ dàng chi 400 đến 500 nhân dân tệ cho một bữa ăn vì ít nhất tôi cũng được thưởng thức món ăn ngon. Nhưng chi quá nhiều cho tiền thuê nhà chẳng khác gì trả tiền mua nhà thay cho các chủ sở hữu bất động sản ở Bắc Kinh”.
Sau đó, cô tìm thấy Menghan - một nữ kế toán với ngân sách dành cho thuê nhà thậm chí còn thấp hơn - 1.500 nhân dân tệ/tháng, cũng đang tìm phòng trong cùng khu vực.
Hai người nhanh chóng quyết định trở thành “bạn cùng giường”, thuê chung một phòng ngủ rộng 20m2 nằm trong căn hộ 3 phòng ngủ rộng 138m2. Mỗi người phải trả 1.500 nhân dân tệ/tháng tiền thuê.
Họ cùng nhau đưa ra các thỏa thuận không chính thức như: không ngáy, không mộng du, không mời khách nam tới phòng.
Xiaosha nói: “Chúng tôi hoàn toàn giao phó sự an toàn cá nhân của mình cho một người lạ”.
Cặp đôi cho biết họ không nhạy cảm với tiếng ồn và thường chìm vào giấc ngủ ngay khi vừa chạm gối nên việc ngủ chung giường không làm gián đoạn giấc ngủ của họ.
Thay vào đó, họ trở thành bạn bè, cùng nhau chia sẻ về cuộc sống, công việc và tình yêu vào buổi tối.
“Có lẽ, chúng tôi không chỉ là 2 người ngủ chung giường để tiết kiệm tiền. Chúng tôi như những người bạn đã quen biết nhau từ lâu”, Xiaosha nói.
Tuy nhiên, câu chuyện về tình chị em “hoạn nạn có nhau” lại không được nhiều người đồng cảm. Một số người kể về những trải nghiệm tiêu cực của chính họ khi là “bạn chung giường”.
Một người nói: “Đây là con đường tất yếu và duy nhất để sống ở thành phố top 1 sau khi tốt nghiệp”.
“Tất cả những gì tôi cảm thấy là sự đau khổ. Giá bất động sản cắt cổ khiến chúng ta thậm chí còn mất quyền tự lăn trên giường của mình. Thực sự quá đau khổ!”.
LTS:Không biết từ bao giờ, nhịp đời trong hẻm nhỏ Sài thành nhẹ nhàng đi vào thơ ca nhạc họa.
Hẻm Sài thành từ những năm 1960 hệt như lời ca khúc Xóm đêm: “Đêm khuya ngõ sâu như không màu” và “Hắt hiu vàng ánh điện câu” của nhạc sĩ Phạm Đình Chương.
Đó có thể gọi là khoảng thời gian “đời nghèo mà vui” của người lao động nghèo, dân tứ xứ tìm về nương náu trong những con hẻm nhỏ.
Biến thiên lịch sử khoác lên các con hẻm “hắt hiu” một vòng đời mới: hiện đại, văn minh và nghĩa tình.
Tuyến bài Hẻm nhỏ Sài thành lưu dấu cổ kimcủa VietNamNetgóp nhặt chuyện xưa chuyện nay, nhắc nhớ “đặc sản” hẻm của Sài Gòn - TP.HCM.
Khu đất dữ xưa
Khu Mả Lạng rộng 6,8ha, nằm trong giới hạn của 4 tuyến đường: Nguyễn Trãi, Cống Quỳnh, Nguyễn Cư Trinh, Trần Đình Xu, thuộc phường Nguyễn Cư Trinh, quận 1, TP.HCM.
Ông Trương Chấn Trung (69 tuổi) ngụ hẻm 168 Nguyễn Cư Trinh cho biết, trước đây, khu Mả Lạng từng có nhà nguyện (nhà thờ) Công giáo trong khu nghĩa trang Cầu Kho. Lúc đó, người dân Sài thành thường gọi khu này là đất Thánh Cầu Kho hoặc nhà thờ Cầu Kho.
Từ kiến trúc của những ngôi mộ cổ, cư dân Mả Lạng đoán nghĩa trang hình thành hơn 100 năm trước. Đến những năm 1960, người dân tứ xứ, chủ yếu từ tỉnh Bến Tre, Bình Dương… về xin tạm trú trên đất nghĩa trang Cầu Kho.
“Lúc đầu, khu vực nghĩa trang Cầu Kho thuộc quản lý của nhà thờ Cầu Kho (Giáo xứ Cầu Kho). Do giáo dân ngày một nhiều, họ cho xây dựng thêm nhà nguyện gần nghĩa trang để người già tiện đi lễ.
Một số giáo dân từ các tỉnh về xin tạm trú, xây dựng nhà tạm trên phần đất xung quanh nhà nguyện. Về sau, người dân kéo về quá nhiều. Họ tự ý cất chòi cạnh các ngôi mộ, thậm chí san bằng phần mộ để cất nhà.
Hành động tự phát của họ tạo ra những khu nhà lộn xộn trong khuôn viên nghĩa trang. Vì vậy, nhiều người gọi khu vực cuối hẻm là Mả Lạng, còn phía đầu hẻm là đất Thánh Cầu Kho”, ông Trung cho biết.
Theo ông Trung, sau năm 1975, nhà nguyện xuống cấp nên chính quyền quản lý đất nghĩa trang. Từ đó, cái tên đất Thánh Cầu Kho được thay bằng Mả Lạng cho đến nay.
Hiện tại, nội khu Mả Lạng bị xé nhỏ bởi “ma trận” của những con hẻm. Đời sống trong hẻm không còn trầm lắng mà nhộn nhịp kẻ bán người mua.
Buổi sáng, cư dân đổ ra các điểm giao nhau hoặc đầu hẻm uống cà phê, đi chợ, ăn sáng…
Thế nhưng, sâu bên trong các con hẻm, đời sống có phần đìu hiu, yên ắng. Đặc biệt, những ngôi nhà càng vào cuối hẻm càng nhỏ hẹp, thậm chí siêu nhỏ.
Con hẻm 168 Nguyễn Cư Trinh, nơi ông Trung sinh sống suốt 69 năm qua, chính là con hẻm “độc đạo” của khu nghĩa trang Cầu Kho năm cũ.
Ông Trung kể, bố mẹ ông gốc Lái Thiêu (Bình Dương), về Sài Gòn vào đầu những năm 1950. Họ xin tá túc trên đất nhà nguyện Cầu Kho.
“Lúc đó, ngoài hẻm 168 Nguyễn Cư Trinh, cư dân ở đây còn có một con đường tắt đi ra đường Cống Quỳnh. Tuy nhiên, con hẻm đó nhỏ, cầu ván, chỉ có mấy chị em qua chợ, muốn đi gần mới vòng qua đó”, ông Trung nhớ lại.
Mơ bóng giai nhân
Thuở nhỏ, ông Trung có cuộc sống êm đềm bên người thân, xóm làng trong hẻm 168 Nguyễn Cư Trinh. Bà con ở đây chủ yếu làm thuê làm mướn, kinh tế chật vật nhưng sống rất chan hòa.
Lúc đó, người lớn lo kiếm tiền nuôi con, trẻ con chờ bố mẹ đi vắng là chạy ra hẻm chơi với bạn bè.
“Ngày xưa làm gì có điện thoại, tivi, Internet. Trẻ con chỉ biết mấy trò bắn bi, đá gà, ca hát…
Hồi đó, đèn điện mờ lắm nên 20-21h là mọi người đi ngủ hết. Chúng tôi chờ hôm nào có trăng mới lẻn ra cuối hẻm, chỗ có mấy ngôi mộ to đẹp, đàn hát thâu đêm.
Có hôm trời nóng quá, cả bọn rủ nhau leo lên mả nằm cho mát, chẳng đứa nào thấy sợ”, ông Trung kể.
Thời đó, con gái sống trong hẻm 168 Nguyễn Cư Trinh nổi tiếng xinh đẹp. Có cô lớn lên ở Mả Lạng, số khác từ các nơi đổ về thuê trọ.
Mặt tiền đường Nguyễn Cư Trinh thời điểm đó có rất nhiều quán bar phục vụ giới thượng lưu, binh lính chế độ cũ. Vì vậy, các cô gái không có học vấn nhưng có chút nhan sắc đều vào quán bar làm việc.
Ông Trung nhẩm tính, có khoảng 40% con gái ở hẻm 168 làm nhân viên trong quán bar. Họ tiếp rượu, kiếm tiền boa, chứ không có hoạt động nào khác.
Trong số các cô gái đẹp lúc đó, ông Trung nhớ có 2 cô được mệnh danh là hoa khôi của hẻm. Hai cô này là chị em ruột, có gia cảnh rất khó khăn. Họ sống cùng người bố lai Tây ở cuối hẻm.
Sinh ra trong cảnh nghèo, cả hai sớm bước vào nghề tiếp rượu ở quán bar từ năm 16 - 17 tuổi. Nhờ nét lai Tây, hai cô đều có ngoại hình cao ráo, mũi cao, da trắng hồng. Họ làm ở quán bar nào thì quán đó đều đông khách.
Mỗi chiều, cả hai trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy đi bộ ra quán bar ở mặt tiền đường Nguyễn Cư Trinh làm việc. Biết khung giờ họ đi ngang, trai tráng đều thập thò đầu hẻm chờ giai nhân.
Ông Trung cười ngại ngùng: “Lúc đó, bọn con trai mới lớn mê 2 cô hoa khôi của hẻm dữ lắm. Tôi mới 14-15 tuổi cũng bắt đầu mơ mộng, đêm về thao thức. Hôm nào các cô nhìn mình cười một cái thì xác định tối về khỏi ngủ”.
Người đẹp vào quán bar làm việc, gặp gỡ toàn người giàu, người có chức quyền. Thế nên, cánh đàn ông ở hẻm không bao giờ được giai nhân để mắt.
Dù vậy, cuộc đời của hai người đẹp xóm Mả Lạng cũng lắm truân chuyên. Trong khi cô chị làm vợ bé của một thiếu úy cảnh sát, cô em lại gặp sự phản đối gay gắt từ gia đình bạn trai.
Người yêu của cô là con trai một chủ tiệm vàng ở chợ An Đông. Gia đình của người này không chấp nhận con dâu làm trong quán bar. Về sau, họ cũng đến được với nhau nhưng lại sống trong cảnh đời khốn khó.
Bẵng đi hơn 50 năm, người xưa cảnh cũ ở Mả Lạng đều thay đổi. Ông Trung không còn biết tung tích của những người đẹp năm xưa. Chuyện Mả Lạng một thời mang danh đất dữ vẫn không thể phai nhòa.
Kỳ sau: Chuyện khó tin về những gã giang hồ ở khu đất dữ Sài thành xưa